Hot line
(+84) 08 3456 6036

Liên hệ

Chồng ơi, em muốn được tặng hoa!

Email Share Facebook Share LinkIn Share Twitter

Nghệ thuật tặng Hoa và Quà | TẶNG HOA CÓ PHẢI LÀ LÃNG PHÍ?
 
Vui lòng chờ trong giây lát...

Sắp đến 20/10, tôi lại tiếp tục đau dầu, vắt óc nghĩ cách “cải tạo” ông chồng khô khan của mình, với mục đích để ông tặng tôi một bó hoa. Mấy năm nay, tôi đã thực hiện rất nhiều chiêu, nhưng lần nào cũng thất bại.

Chẳng biết các chị em thì thế nào, chứ tôi đây thì thích được chồng tặng hoa vào các ngày lễ, ngày kỉ niệm lắm. Tôi vốn là con gái dân văn, thích hoa và rất lãng mạn. Vậy mà trời thật không chiều lòng người, 02 năm yêu nhau, 04 năm nên vợ nên chồng, chồng chỉ tặng tặng hoa cho tôi duy nhất 1 lần, đó là ngày tôi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp đại học. Mà khi ấy, chúng tôi mới chỉ là bạn bè chứ đã yêu nhau đâu.

Đến khi yêu nhau, vào những ngày lễ như valentine, 8/3, 20/10, ngày sinh nhật…, anh ấy đều có quà tặng tôi, nhưng lại chẳng bao giờ có thêm bó hoa đi kèm cả. Nhưng khi đó, hai đứa đều mới ra trường, lương còn thấp nên tôi chẳng dám đòi hỏi. Tôi tự an ủi mình là: Sau này kinh tế khá giả hơn, sẽ bắt anh ấy đền gấp bội.

Thế nhưng, đến lúc kinh tế khá giả hơn thì lại không còn được hưởng cảm giác được chiều chuộng như khi còn yêu nữa, vì lúc này tôi đã theo chàng về dinh mất rồi. Nhiều khi tôi thật hối hận, biết thế này thì không thèm nhận lời cầu hôn của anh sớm thế làm gì. Yêu nhau thêm vài năm, phải hành anh thêm vài năm đã, cải tạo cái tính khô khan của anh rồi mới đồng ý làm vợ anh. Chứ giờ “ván đã đóng thuyền”, cái tính khô khan của anh không những giữ nguyên mà còn được phát huy cao độ, tôi đã “cải tạo” rất nhiều lần mà chưa thành công.

Chồng ơi em muốn được tặng hoa

Đến khi yêu nhau, vào những ngày lễ như valentine, 8/3, 20/10, ngày sinh nhật…, anh ấy đều có quà tặng tôi, nhưng lại chẳng bao giờ có thêm bó hoa đi kèm cả. (ảnh minh họa)

Tôi còn nhớ như in, valentine đầu tiên sau ngày cưới, chờ hết cả ngày mà vẫn chẳng thấy chồng “ý kiến ý cò gì”, tôi quả là “buồn ơi là sầu”. Tức quá, tôi không thèm tặng cho anh cái áo sơ mi mà mình đã mua, đồng thời đơn phương phát động “chiến tranh lạnh”. Chồng thì chẳng hiểu gì, sáng ra cứ chạy theo mẹ anh hỏi: Mẹ ơi, hôm qua vợ con làm sao thế. Từ tối qua tới giờ, cô ấy không thèm nói chuyện với con. Con có hỏi thì cô ấy cung chỉ ầm, ừ cho qua.

Tôi nghe thấy mẹ anh trả lời: Ơ hay, mẹ làm sao biết được. Con có làm gì để nó phát giận không, mẹ thấy nó vẫn bình thường mà.

Ôm một bụng tức đi làm, đến công ty lại được nghe các chị em kể về ngày hôm qua vui thế nào, tôi càng giận chồng hơn. Hôm đó, anh gọi điện tôi không thèm nghe, nhắn tin tôi cũng không thèm nhắn lại. Tôi quyết định phải giận thật lâu, cho anh biết tay.

Thế nhưng, tối về nhà lại mềm lòng, vì thấy chồng tích cực hẳn. Nào là dắt xe hộ, cầm túi xách cho vợ. Thậm chí, còn xung phong rửa bát. Mẹ chồng thấy thế còn choáng chứ nói gì đến tôi. Mẹ hỏi tôi: Nó làm gì khiến con giận à. Bị hỏi, tôi cũng chỉ biết cười cho qua, không lẽ lại nói với mẹ chồng là con giận vì anh ấy không tặng quà cho con nhân ngày lễ tình nhân à. Không chừng lại còn bị bà mắng cho.

Sau một hồi lắng xa, lắng xắng, cuối cùng chồng cũng hỏi: Từ tối hôm qua đến giờ em làm sao thế. Anh đã kiểm điểm lại bản thân rồi, thấy mình không có làm gì sai mà. Khi nghe tôi nói nguyên nhân, anh còn gập bụng cười nghiêng ngã: Ôi trời, em làm anh hết cả hồn. Ngày Valentine chỉ giành cho những đôi yêu nhau chứ, mình đã là vợ chồng rồi mà.

Tôi cãi “Vợ chồng thì cũng là đôi yêu nhau chứ. Mình mới kết hôn được 2 tháng thôi. Biết lấy chồng mất hết quyền lợi thế này, còn lâu em mới đồng ý lấy anh nhanh như vậy”.

- Thôi anh biết rồi, anh thề với vợ là từ nay anh xin rút kinh nghiệm. Nhớ tặng quà vợ vào các ngày lễ như hồi còn theo đuổi em. Lúc này, tôi mới hết giận, mang áo sơ mi đã mua ra tặng chồng. Anh nhận được quà thì hớn hở lắm, không cần giặt, sáng mai diện đi làm luôn.

Cứ tưởng chồng sẽ thay đổi, ai ngờ cách rút kinh nghiệm của anh trong những ngày đó là: Làm “xe ôm”, chở vợ đi mua sắm.

Anh bảo, em không biết chứ trước đây mỗi lần mua quà cho em là anh đau đầu thế nào đâu, nghĩ nát hết cả óc mà vẫn còn sợ em không ưng. Giờ đây, là vợ chồng rồi thì không còn ngại ngùng gì nữa, em thích gì, anh chở em đi mua. Anh không phải đau đầu, em cũng chọn được món đồ mình thích.

- Nói vậy thì nói làm gì, thế thì khác gì ngày thường em tự mình đi mua sắm. Thế mà anh vẫn lý sự được: “Khác chứ, vì hôm nay em có “xe ôm” miễn phí mà. Tôi thật hết nói với chồng.

Kết quả là, những năm qua, vào những ngày lễ, chồng chỉ là mỗi nhiệm vụ “xe ôm” thôi, còn tôi tự chọn đồ, tự trả tiền. Nguyên nhân, chồng bảo: Tiền lương anh nộp hết cho em mà, anh không có quỹ đen. Dần dần, thấy việc “mình tự tặng mình” nhân các dịp lễ chẳng có ý nghĩa, lại cũng thấy tiếc tiền nên tôi cũng lười đi mua sắm vào những ngày đó. Tôi chỉ hay mè nheo đòi anh tặng hoa, nhưng chưa một lần thành công.

Có lần, khi được chồng chở đi mua quà như thường lệ, tôi gạ anh mua bó hoa, anh liền chối đây đẩy: Em bắt anh làm gì cũng được, nhưng đừng bắt anh mua hoa. Lần duy nhất anh tặng hoa cho con gái là lần tặng em hồi em làm khóa luận đó, em còn nhớ không. Mua một bó hoa mà bà chủ quán hỏi đông hỏi tây: Nào là tặng bạn bình thường, hay là người yêu, hay vợ, cô ấy thích hoa gì… Anh thì ấp a ấp ùng, vì nói bạn bình thường thì không phải, người yêu thì chưa phải vì lúc đó em đã đổ đâu. Bao nhiêu là người nhìn, xấu hổ muốn chết. Từ đó, anh thề không bao giờ mua hoa nữa rồi. Nếu em thích thì anh đứng đây chờ, em chạy vào mua đi.

 Sau đó, không ít lần tôi tìm cách gẫm anh mua hoa tặng mình, làm nũng có, kì kèo có, giận dỗi cũng có, nhưng chẳng lần nào thành công.

Chồng tôi là vậy đó. Tiền lương nộp hết cho vợ, trong ví không bao giờ có quá 500.000 đồng. Mỗi lần cần tiền để tụ tập với bạn bè, hoặc làm việc gì cũng “vợ ơi, cho anh xin ít tiền”. Anh cũng biết quan tâm, giúp đỡ vợ việc nhà, chẳng bao giờ nặng lời với vợ con. Thế nhưng, anh lại chẳng có tí tế bào lãng mạn nào. Không biết nói lời ngọt ngào khi vợ giận, không chịu mua hoa tặng vợ, dù vợ thích được tặng hoa biết bao nhiêu.

Tôi là một con người thích lãng mạn, vậy mà lại lấy phải một ông chồng khô khan vô cùng, lẽ nào đây là “quy luật bù trừ”. Các bạn nói có buồn không?

Sắp đến 20/10, thấy chị em trong ngồi suy đoán xem ông xã sẽ tặng mình cái gì. Tôi thì chỉ ước ao có được một bó hoa thôi. Nhưng biết “cải tạo” chồng thế nào đây, để anh thay đổi tư tưởng, có thể dũng cảm đi mua cho vợ một bó hoa bây giờ?

Nghi Viên
(Theo khampha.vn)

Tag: hoa tặng sinh nhật quà tặng sinh nhật quà tặng bạn trai quà tặng bạn gái quà tặng mẹ quà tặng bố quà tặng sinh nhật bạn quà mừng thọ quà mừng tân gia quà quà mừng thăng chức